Chà, lại một buổi tối rảnh rỗi nên tôi quyết định xem trận bóng đá giữa Basel và LASK. Cũng khá lâu rồi mới có thời gian ngồi yên một chỗ theo dõi trọn vẹn một trận đấu thế này, nên cũng có chút hào hứng.
Trước giờ bóng lăn:
Đầu tiên là phải kiểm tra xem hai đội này có gì hay ho không. Tôi thì không phải fan cuồng của đội nào cụ thể trong cặp đấu này, nhưng xem bóng đá châu Âu thì lúc nào cũng có cái thú vị riêng. Tôi lướt qua một vài thông tin trước trận, xem phong độ gần đây của họ ra sao, có cầu thủ nào nổi bật hay chấn thương gì không. Nói chung là chuẩn bị tinh thần để thưởng thức thôi.
- Chuẩn bị đồ nghề: Tất nhiên là không thể thiếu chút đồ ăn vặt rồi. Tôi thì đơn giản, chỉ cần gói khoai tây chiên với chai nước lọc là đủ bộ. Ngồi xem bóng đá mà miệng không nhai nhai cái gì thì nó cứ thiếu thiếu làm sao ấy.
- Ổn định chỗ ngồi: Tìm một góc thoải mái trên ghế sofa, chỉnh lại cái gối cho êm lưng. Điện thoại thì gạt sang chế độ im lặng, quyết tâm không để gì làm phiền trong lúc trận đấu diễn ra.
Diễn biến trận đấu (theo cảm nhận của tôi)
Vào trận, tôi thấy Basel có vẻ nhập cuộc chủ động hơn một chút. Họ cầm bóng nhiều hơn ở những phút đầu, cố gắng triển khai tấn công từ hai biên. LASK thì có vẻ chọn lối chơi phòng ngự phản công, chờ đợi cơ hội. Tôi thì cứ ngồi xem, quan sát cách họ di chuyển, chuyền bóng.
Nói thật là hiệp một diễn ra cũng không có quá nhiều tình huống đột biến. Hai bên chơi khá chặt chẽ, có lẽ là do tính chất quan trọng của trận đấu. Tôi cứ nghĩ bụng, chắc phải sang hiệp hai mới có nhiều cái để xem đây. Cũng có vài ba pha bóng nguy hiểm được tạo ra, nhưng thủ môn hai bên đều chơi tập trung, cản phá thành công. Tôi thì cứ thỉnh thoảng lại “ồ”, “à” theo từng pha bóng.
Sang hiệp hai, thế trận có vẻ cởi mở hơn. LASK bắt đầu mạnh dạn dâng cao đội hình hơn, không còn co cụm phòng ngự nữa. Chính vì thế mà trận đấu trở nên hấp dẫn hơn hẳn. Liên tục có những pha ăn miếng trả miếng của cả hai đội. Tôi cũng thấy mình bị cuốn vào trận đấu lúc nào không hay.
Có một tình huống mà tôi nhớ nhất là pha phản công nhanh của LASK. Ba bốn cầu thủ áo trắng băng lên tốc độ, phối hợp khá nhịp nhàng. Tôi đã nghĩ là chắc chắn có bàn thắng rồi, nhưng cú dứt điểm cuối cùng lại đi chệch cột dọc trong gang tấc. Lúc đấy tôi cũng phải “úi chà” một tiếng vì tiếc nuối cho họ, dù không cổ vũ đội nào.
Basel sau đó cũng có những cơ hội của riêng mình. Họ tận dụng những tình huống cố định khá tốt, khiến khung thành LASK vài lần chao đảo. Tôi cứ ngồi đoán già đoán non xem liệu bàn thắng sẽ đến với đội nào trước.
Cảm xúc sau trận:
Cuối cùng thì tiếng còi mãn cuộc cũng vang lên. Kết quả thế nào thì chắc mọi người cũng biết rồi, tôi không tiện nói ra ở đây vì có thể nhiều bạn chưa xem. Nhưng điều quan trọng là tôi đã có một buổi tối xem bóng đá khá là trọn vẹn.
Dù không phải là một trận cầu có quá nhiều bàn thắng hay những pha bóng đỉnh cao làm mãn nhãn, nhưng cái cảm giác được theo dõi sự nỗ lực của các cầu thủ, những tính toán chiến thuật của huấn luyện viên, và cả những khoảnh khắc hồi hộp, tiếc nuối… tất cả những thứ đó làm nên sức hấp dẫn của môn thể thao vua này.
Xem xong thì tôi cũng tắt TV, dọn dẹp qua loa rồi đi ngủ. Trong đầu vẫn còn lởn vởn vài hình ảnh của trận đấu. Nói chung, lâu lâu được thư giãn bằng một trận bóng đá như thế này cũng thấy đầu óc nhẹ nhõm hơn hẳn. Đấy, chia sẻ một chút về buổi tối xem Basel đấu với LASK của tôi là như vậy đó. Cũng không có gì quá đặc biệt, chỉ là những trải nghiệm rất đời thường thôi.