Chào mọi người, hôm nay tôi sẽ chia sẻ một chút kinh nghiệm “thực chiến” của mình về AK và 33, cái này chắc nhiều anh em cũng hay gặp phải.
Chuyện là thế này, dạo gần đây tôi hay táy máy mấy cái đồ điện tử, cụ thể là mấy cái mạch miếc ấy. Mà khổ nỗi, cứ động vào mấy con trở, con tụ là y như rằng lại phải lôi đồng hồ VOM ra đo. Mà cái đồng hồ của tôi thì nó lại có hai loại que đo, một loại đầu nhọn hoắt như kim (tôi hay gọi là AK), còn một loại thì đầu dẹt dẹt, tù tù (tôi gọi là 33).
Ban đầu, tôi cứ nghĩ là dùng loại nào cũng được, miễn là đo được thông số. Thế là tôi cứ tiện tay vớ được cái nào thì dùng cái đó. Nhưng mà sau một thời gian “ăn hành” thì tôi mới rút ra được kinh nghiệm xương máu các bác ạ.
Quá trình “thực chiến” và “ăn hành”
- Lần 1: Tôi đang hì hục đo con trở trên một cái mạch in bé tí. Lúc đó tôi dùng cái que “AK” vì nghĩ là nó nhọn, dễ chọc vào các chân linh kiện. Ai dè, đang đo thì “phập”, trượt tay một phát, thế là cái đầu nhọn hoắt của nó chọc thủng luôn lớp phủ bảo vệ của mạch. May mà không chập cháy gì, không thì lại tốn tiền mua mạch mới.
- Lần 2: Lần này tôi rút kinh nghiệm, chuyển sang dùng que “33” để đo một con tụ dán. Con tụ này nó bé như hạt gạo ấy, mà chân của nó thì lại sát nhau. Tôi cẩn thận lắm rồi, thế mà cái đầu “33” nó vẫn cứ bị to quá, không tài nào dí vào đúng chân tụ được. Cứ chọc bên này thì lại chạm sang bên kia, đo mãi mà không ra được thông số chuẩn.
Sau hai lần “ngu” liên tiếp, tôi mới bắt đầu ngồi ngẫm nghĩ lại xem mình sai ở đâu. Thì ra là mỗi loại que đo nó lại có một ưu điểm, nhược điểm riêng, và phải dùng đúng trường hợp thì mới phát huy được tác dụng.
Bài học rút ra
Que “AK”:
- Ưu điểm: Đầu nhọn, dễ dàng chọc vào các điểm đo nhỏ, hẹp, hoặc các chân linh kiện có khoảng cách gần nhau.
- Nhược điểm: Dễ gây trầy xước, hư hỏng mạch nếu không cẩn thận.
- Khi nào nên dùng: Đo các điểm đo nhỏ, hẹp, cần độ chính xác cao, nhưng phải thao tác cẩn thận.
Que “33”:
- Ưu điểm: Đầu dẹt, diện tích tiếp xúc lớn, giúp đo ổn định hơn, ít bị trượt.
- Nhược điểm: Khó đo ở các điểm đo nhỏ, hẹp, hoặc các chân linh kiện quá gần nhau.
- Khi nào nên dùng: Đo các điểm đo lớn, không cần độ chính xác quá cao, hoặc các linh kiện có chân to, dễ tiếp xúc.
Đấy, chỉ có thế thôi mà tôi phải “trả giá” bằng mấy lần “ngu” đấy các bác ạ. Từ đó về sau, tôi cứ auto chọn que đo theo đúng “bài” mà tôi vừa chia sẻ. Đảm bảo đo đâu trúng đó, không còn sợ “ăn hành” nữa.
Hy vọng kinh nghiệm này của tôi sẽ giúp ích được cho các bác, nhất là những bác mới tập tọe vọc vạch như tôi. Chúc các bác thành công!